Ngơ ngác ngồi thật lâu, mới chậm rãi mở trang internet.
Nhanh nhập tài khoản và mật mã. Màn hìnhchuyển sang một màu máu tanh. Trong bóng đêm, hắn lộ ra khuôn mặt trắng bệch đáng sợ. Ánh mắt mang dày đặc hận thù, móng tay thật dài đỏ sậm đâm vào chính huyệt thái dương của mình.
“Trò chơi phải bắt đầu rồi.” Từ góc nhìn,hắn khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng tựa tiếu phi tiếu.
Lướt thật nhanh trên bàn phím, tràn đầy mong chờ.
Sau hai giờ, sắc trời dần sáng lên. Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Đến ngã tư cuối đường, rẽ vào một đường hầm chật hẹp, cuối cùng bị bóng đêm nuốt trọn.
Internet chính là máy móc.
Trên trang web một email đang được gửi không ngừng hiện lên con số đếm ngược.
00:30……
00:20……
00:10……
00.00……
Email đã gửi đi.
Trò chơi đã bắt đầu rồi!
Chương-2
Chương 2
Tại Chân…… Tại Chân……
Ai? Ai đang gọi tên của cậu.
Thanh âm sao lại quen thuộc như thế, lại cách xa như thế.
Là ai?
“Lý Tại Chân! Cậu lại trong tiết của tôi ngủ gật! Nếu muốn học lại thì nói cho tôi là được rồi!” cậulại ngủ gật trong tiết Triết.
Bất đắc dĩ đứng lên, vô lực giải thích.
Giáo viên Triết học là người cổ hủ, nhìn Tại Chân không vừa mắt, đương nhiên cậu cũng không đem ông để vào trong mắt, cậu cũng biết ông già bạo thủ này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Kết quả là ngày mai trước khi đến lớp phải nộp báo cáo bài tập.
Hazi ~
“Tại Chân này.”
Tan học, Tại Chân vừa ra khỏi phòng đã bị gọi lại.
“Hử. Có chuyện gì vậy Tích Tiệp?”
Là một bạn học cùng giờ Triết học, đại học GY học sinh giỏi khoa luật, Hoàng Tích Tiệp.
“Giáo sư không phải bảo cậu ngày mai phải nộp báo cáo sao? Đây là bài ghi chép có liên quan.” Hoàng Tích Tiệp thẹn thùng từ ba lô lấy ra một quyển vở, con gái đúng là rất thích mấy cái loại tranh hoạt hình này.
“Cảm ơn.” Tại Chân lịch sự nhận lấy. Tùy tiện bỏ vào ba lô của mình, hướng thư viện đi tới.
Trong không trung ánh sáng rực rỡ còn lưu lại đã nhuộm một màu đỏ sậm, vừa xuất hiện lại lẳng lặng biến mất.
Tại Chân……. Tại Chân…… Cậu còn nhớ chứ? Cậu đã nói cậu sẽ vĩnh viễn không giận tôi, cậu còn nhớ chứ……
Là ai?
Nhớ rõ cái gì?
Tại Chân rất muốn nghe rõ ràng hơn, nhưng thanh âm giống như chưa bao giờ xuất hiện mà biến mất.
Mở to mắt.
Thì ra là mộng.
Nhưng sao mình….. lại trong thư viện ngủ gật.
Tại Chân nhìn xung quanh không bóng người, thư viện lớn như vậy ngoại trừ các giá sách được sắp xếp chỉnh tề, chỉ có mình cậu.
Nhìn cả tòa nhà rộng lớn u ám, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào là ánh sáng duy nhất mà Tại Chân có thể dựa vào.
Đương nhiên còn có di động.
Đúng rồi, còn có di động!
Tại Chân lấy điện thoại, đã 23:12. Trễ thế này.
Nhưng, sao không có tín hiệu! Sao lại như vậy?!
Cậu khởi động lại máy, một tiếng vang lớn bên tai truyền đến. Dựa vào tiếng động có thể đoán được nhiềusách được sắp xếp nghiêm chỉnh rơi khỏi giá sách.
Tò mò nổi lên, Tại Chân nương theo ánh trăng yếu ớt sờ soạng tới nơi phát ra tiếng động.
Di động bật lên, sáng hơn được một tý.
Rơi khỏi kệ là sách triết học, hơn nữa giá sách không nghiêng, mà sách có thể rơi trên mặt đất.
Có chút lo sợ, cậu chậm rãi bước đến, phát hiện giá sách không bị gì cả, cơ bản là sách trên giá không thể nào rơi xuống được
Rầm!
Có gì đó trong lối đi nhỏ giữa hai giá sách rơi thẳng rồi ngã xuống.
Là một người.
Đúng hơn là thi thể.
Hoàng Tích Tiệp!
Cả người ngã chồng lên đống sách, mái tóc dài thẳng che khuất nửa mặt, để lộ con mắt mở to kinh hoàng, vẻ mặt sợ hãi. Hai tay trước ngực ôm thật chặt một quyển sách gì đó. Tất cả chỉ nhìn thấy một màu sắc đỏ sậm.
Tại Chân nhất thời ngẩn người. Ngơ ngác đứng tại chỗ.
Từ từ, Tại Chân ngửi được trong không khí một mùi đậm đặc hỗn loạn. Cúi đầu nhìn Hoàng Tích Diệp, từ sau gáy, mái tóc buông xõa, chảy ra chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi, theo sàn nhà bóng loáng chảy xuống, từ sàn nhà đến khe hở, chảy tới bên chân Tại Chân.
Là máu. Còn rất mới.
Lúc này điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn.
Là bưu kiện nhắc nhở.
Tại Chân lặng tay để trên nút phím bên trái điện thoại.
“Cậu vĩnh viễn cũng không được giận tớ nha…. ”
Người gửi tin dĩ nhiên là….
Kim Cơ Phạm.
Chương-3
Chương 3: Tiếng tim đập trong phòng bệnh
“Em nói là thật?” Lý Tại Tĩnh kinh ngạc nhìn đứa em đang nằm trên giường bệnh, không thể tin những gì vừa mới nghe.
“Cả em cũng không dám tin, Cơ Phạm cậu ta….. ” Tại Chân nắm chặt di động, nhìn lại tin nhắn kia, đúng là ngữ khí của Cơ Phạm, nhưng mà….
“Kim Cơ Phạm đã mất hơn hai năm. Cùng với chiếc xe rơi xuống vách núi, xe còn nổ mạnh, ngay cả thi thể chỉ còn lại tro tàn thôi.” Tại Tĩnh bất đặc dĩ lại nhắc tới sự thật này, không dám nhìn thái độ của em trai,vì mỗi lần nhắc đến sự cố của người này, Tại Chân đều nhịn không được nghẹn ngào.
“Chị. Nhiều lúc em thấy, nếu không phải vì em, Cơ Phạm sẽ không chết …” Tại Chân ngơ ngác nhìn sàn nhà trắng toát, trong mắt hiện lên khuôn mặt của Cơ Phạm.
“Tại Chân, đó là chuyện ngoài ý muốn. Em không cần phải tự trách mình.”
“Có lẽ vậy.” Tại Chân nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cậu biết nếu không phải lời nói ngày đó của cậu, có lẽ Cơ Phạm sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng, chuyện này, cậu đem nó chôn vào trong tim, khiến nó thành bí mật của riêng cậu và Kim Cơ Phạm.
Tại Chân…….Tại Chân….. Tớ mới phát hiện lúc cậu cười nhìn thật đẹp.
….. Ha ha…..
Lại là âm thanh này, rốt cuộc cậu là ai?
“Lý Tại Chân?” Cô y tá nhẹ nhàng đánh thức Tại Chân đang nhợt nhạt ngủ.
“Chuyện gì?” Tại Chân xoa xoa đôi mắt hỏi.
“Mời ngàivào văn phòng bác sĩ làm kiểm tra, nếu như không có gì đặc biệt, thì có thể xuất viện.”
Chờ sau khi y tá rời đi, Tại Chân gọi điện cho Tại Tĩnh, chuẩn bị đến văn phòng bác sĩ. Xuống giường nhìn thấy rơi trên mặt đất rơi một thẻ y tá, Tại Chân nhặt lên xem.
Xuân Vũ. Xem hình trên thẻ thì chính là ý tá vừa mới vào đây.
Tại Chân đem thẻ bỏ vào túi, đi đến văn phòng bác sĩ. Tiến hành kiểm tra hết nửa giờ, nhưng kết quả thật khiến người ta cao hứng.
“Tại Chân, thay quần áo đi, chúng ta về nhà.”
Tại Chân nghe lời, tay đút vào trong túi đụng trúng cái thẻ.
“Chị, chị lên xe trước chờ em chút.” Tại Chân cười cười nhìn Tại Tĩnh, đi khỏi phòng bệnh.
“Xin hỏi, y tá tên Xuan Vũ ở đâu?” Tại Chân đến chỗ bàn hướng dẫn, nhẹ giọng hỏi.
“Xuân Vũ hả. Vừa mới đi sắp xếp phòng bệnh rồi. Có chuyện gì sao?” Y tá trưởng trả lời.
“À. Đây là của cô ấy làm rớt.” Tại Chân để thẻ công tác đặt trên bàn, nói lời từ biệt rồi rời đi.
Tại Chân thay quần áo xong, tiến đến thang máy, đi qua một hành lang bệnh viện thật dài, thang máy ở cuối hành lang.
Cậu đột nhiên nghe được tiếng đích, đích, đích từ căn phòng bệnh bên cạnh truyền ra. Cửa phòng bệnh đóng khép, trên cửa không có tên, có lẽ không có bệnh nhân.
Không hiểu như thế nào, Tại Chân tay không tự giác chạm vào cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Phòng bệnh không bật đèn, một mảnh tối đen, chỉ có bộ dụng cụ chuyên dụng chữa bệnh lóe ánh sáng màu cam.
“Không có ai.” Tại Chân nhẹ giọng than thở.
Thời điểm cánh cửa sắp đóng lại, Tại Chân nghe được trong phòng bệnh có tiếng đồ vật đổ vỡ. Cậu lại đẩy cửa, đồng thời lúc đó. Đèn điện trong phòng đồng loạt sáng lên cứ như được điều khiển từ trước.
Tại Chân thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Là một người! Chính là y tá tên Xuân Vũ kia.
Cô ấy bị vải cột lấy tứ chi, miệng cũng bịt lại bằng một miếng gạc lớn. Trên cánh tay cùng khuôn mặt bị gắn đầy ngân châm, bộ đồng phục y tá thuần trắng đầy vết máu loang lổ.
Trên người còn gắn bộ cảm khí truyền mạch, tim đập, mạch đập, tâm dẫn, các bộ dụng cụ hiển thị trên màn hình không sót cái gì.
Nhìn thấy Tại Chân, tứ chi bị trói buộc liều mạng giãy dụa, cánh tay đụng đến xe đẩy bên cạnh, làm đổ bình thủy tinh trên xe, một chất lỏng sền sệt màu vàng đổ trên người Xuân Vũ, chất lỏng tiếp xúc với làn da, tỏa ra khói màu trắng. Xuân Vũ trợn to hai mắt lộ vẻ đau đớn.
Tại Chân ngửi được một mùi vị gay mũi nồng đậm.
Là a-xít sun-phu-rit.
Tại Chân trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Gọi người.
Tại Chân há miệng, không nói được lời nào. Vì cậu nhìn thấy cả người Xuân Vũ ngã xuống, làn da như bị thối rữa từng mảng màu đen bị đốt cháy, con ngươi rơi xuống sàn vừa vặn bị ống tiêm đâm vào.
Dụng cụ bên cạnh phát ra âm thanh tít tít chói tai.
Con số trên máy không ngừng giảm xuống, khúc gấp rốt cục biến thành một đường thẳng.
Đã chết.
Tại Chân hoảng sợ rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt ngơ ngác. Đúng lúc này tiếng chuông tin nhắn quỷ dị lại vang lên trong túi áo.
“Bộ dạng của cậu khi cười thật đẹp.”